Em đã từng nghĩ mình rất manh mẽ, kiên cường cho đến khi yêu anh. Không phải vì em không thể làm điều đó nhưng thực sự em không thể lý giản nổi tại sao, mình chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh để hỏi: “Anh đã ngủ với cô ấy rồi à?”. Người ta bảo, khi yêu phụ nữ chỉ cần biết vừa đủ thôi, biết quá nhiều sẽ tổn thương, vậy mà em lại liên tục đào bới hết bí mât này bí mât khác của anh để tự dằn vặt chính mình rồi chuốc lấy thương tổn.
“Ừ, anh đã ngủ với cô ấy rồi nhưng anh yêu em…”
“Anh yêu em ư?” Có nghĩa lý gì nữa không anh?
Con người ta, chẳng ai là không sợ sự phản bội, chẳng có ai là vững vàng được khi điểm tựa phía sau bỗng nhiên biến mất để hụt lại khoảng trống, chẳng có ai chịu đựng được việc, người mình yêu một dạ hai lòng. Nhất là con gái, khi chuyện yêu – bằng – thể – xác chính là quyết định một cái đặt chân nghiêm túc trong một mối quan hệ. Thì việc người đàn ông của mình làm điều ấy với một người phụ nữ khác, đó là điều không – thể – chấp – nhận, rất hiển nhiên.
Anh à, thật sự điều một người đàn ông có thể làm cho một người phụ nữ là gì? Là yêu thương, đùm bọc, chở che, bảo vệ, là điểm tựa, là an nhiên; hay rốt cuộc chỉ là cảm xúc chộn rộn nhất thời và rồi sau đó, chỉ trong chớp mắt có thể buông thả cho bản thân bội phản?
Em biết, anh ngủ với cô ấy rồi phải không?
Dùng vẻ mặt tội lỗi để nói với em – người phụ nữ ở bên cạnh anh rằng mọi chuyện xảy ra chỉ là phút nhất thời nông nổi? Quanh quẩn tiếp tục dối gạt em rằng anh đã sai và mong em tha thứ vì anh còn yêu em? Anh cho rằng em tin vào những điều ấy ư?
Phụ nữ như em có thể ngốc nghếch trong một số chuyện, nhưng một số khác, đặc biệt là những chuyện thế này, lại rất rõ ràng.
Tình yêu và tình dục là hai thứ duy nhất trên đời này không nên nhầm lẫn. Em có thể chấp nhận việc anh say nắng một ai đó trong phút nhất thời, nhưng em không thể chấp nhận được việc khi nghĩ về giây phút anh đạp lên lòng tự tôn và kiêu hãnh của mối quan hệ giữa chúng ta. Khi anh đang say sưa trong lòng một người phụ nữ khác, anh có đang nhớ về em đã yêu anh một lòng một dạ như thế nào hay không? Anh có đang ý thức được rằng chúng ta vẫn còn là những người – rất – thân – thuộc với nhau hay không?
Một người phụ nữ phải chịu bao nhiêu đau khổ khi đàn ông của cô ấy một ngày đẹp trời đứng trước mặt cô ấy, thẳng tuột thừa nhận lên giường với một người phụ nữ khác? Đàn ông các anh có trách nhiệm bằng lời, còn việc của thể xác không được tính vào đó phải không?
Người ta vẫn nói rằng, phụ nữ nên theo đuổi công việc hơn là chọn theo đuổi đàn ông, vì công việc sẽ không bừng tỉnh vào một ngày đẹp trời và thú nhận “Anh xin lỗi em, anh đã trót ngủ với cô ấy rồi!”. Em biết mình không đủ mạnh mẽ để chọn quay lưng đi một cách lạnh lùng, em vẫn tổn thương và cảm thấy dường như mọi thứ trở nên tồi tệ. Nhưng anh ạ, em không thể cố chấp lừa dối bản thân rằng tình cảm của anh dành cho em vẫn vẹn nguyên sau đó, khi niềm tin đã vỡ nát và em thì buộc phải cứng cáp lên để sống vì chính mình.
Người ta vẫn thường nói, về tình yêu và về cả sự bạc bẽo. Như em vẫn cho rằng, phía sau một người đàn ông trưởng thành – là sóng gió, phía sau một người phụ nữ mạnh mẽ – có lẽ chính là những lần bị bội phản. Buông tay là điều tốt nhất em có thể làm, không phải vì người phụ nữ kia, mà là vì em, vì cả chính tình yêu vẹn nguyên mà em đã dành cho anh khi trước.
Bởi sau khi đã ngủ với cô ấy rồi, anh nghĩ mình còn xứng đáng với em sao?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét